Anh hùng – Kinhtethegioi.com https://kinhtethegioi.com Trang thông tin kinh tế thế giới Thu, 04 Sep 2025 02:37:56 +0000 vi hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.7.4 https://cloud.linh.pro/kinhtethegioi/2025/08/kinhte-thegioi.svg Anh hùng – Kinhtethegioi.com https://kinhtethegioi.com 32 32 Cứu sống bé trai trong vụ lật tàu Vịnh Xanh 58, 2 cảnh sát được tặng bằng khen https://kinhtethegioi.com/cuu-song-be-trai-trong-vu-lat-tau-vinh-xanh-58-2-canh-sat-duoc-tang-bang-khen/ Thu, 04 Sep 2025 02:37:53 +0000 https://kinhtethegioi.com/cuu-song-be-trai-trong-vu-lat-tau-vinh-xanh-58-2-canh-sat-duoc-tang-bang-khen/

Hai chiến sĩ cảnh sát thuộc Phòng Cảnh sát Phòng cháy chữa cháy và Cứu nạn cứu hộ, Công an tỉnh Quảng Ninh, đã thể hiện lòng dũng cảm và tinh thần nhân đạo cao cả trong nỗ lực cứu nạn vụ lật tàu du lịch Vịnh Xanh 58 trên vịnh Hạ Long. Thượng úy Đỗ Nhân Tuấn và trung úy Nguyễn Văn Nhất là những người đầu tiên tiếp cận hiện trường sau khi nhận lệnh từ chỉ huy, đã nhanh chóng lao mình xuống nước để thực hiện nhiệm vụ cấp thiết.

Bé trai 10 tuổi may mắn được cứu sống
Bé trai 10 tuổi may mắn được cứu sống

Thượng úy Tuấn đã nhảy xuống từ tàu cứu hộ và sử dụng búa để gõ vào thân tàu, thông báo về sự có mặt của lực lượng cứu nạn. Khi phát hiện có dấu hiệu của người sống bên trong tàu, anh đã sử dụng búa rìu chuyên dụng để đập vỡ kính và chui vào khoang tối đen, nơi nước đã ngập gần hết. Trong điều kiện khó khăn đó, anh đã tìm thấy bé trai H.N.M, kéo cháu ra khỏi khoang tàu và đưa lên mặt nước. Trung úy Nhất đã hỗ trợ đưa cháu lên tàu, giúp thay quần áo, giữ ấm và trấn an tinh thần cho cháu bé.

Bé trai được đưa lên tàu cứu hộ trong tình trạng hoảng loạn, toàn thân dính dầu máy, mặt tím tái vì lạnh. Cháu bé đã cho biết rằng không còn ai sống sót trong khoang. Thượng úy Tuấn và trung úy Nhất đã từng được Bộ trưởng Bộ Công an tặng bằng khen vì hành động dũng cảm cứu 3 ngư dân gặp nạn trong bão Yagi tại cảng Tuần Châu vào năm 2024.

Lực lượng cứu nạn đã tiến hành kiểm tra toàn bộ thân tàu sau khi trục vớt và mở rộng phạm vi tìm kiếm 2 nạn nhân còn lại trong bán kính hàng chục km quanh hiện trường. Mặc dù điều kiện thời tiết phức tạp do ảnh hưởng của bão số 3, các chiến sĩ vẫn miệt mài thực hiện nhiệm vụ với quyết tâm cao nhất.

Thượng tá Vương Đức Thọ, Phó trưởng phòng Cảnh sát Phòng cháy chữa cháy và cứu hộ cứu nạn Công an tỉnh Quảng Ninh, khẳng định lực lượng sẽ cố gắng hết sức, tận dụng từng giờ phút quý giá để tìm kiếm những nạn nhân mất tích. Sự dũng cảm và tận tâm của Thượng úy Đỗ Nhân Tuấn, trung úy Nguyễn Văn Nhất và toàn bộ lực lượng cứu nạn đã thể hiện tinh thần trách nhiệm và nhân đạo cao cả, đồng thời tiếp tục là động lực cho công tác cứu hộ, cứu nạn tại Việt Nam.

Thông tin liên quan:

]]>
Người lính trở về làm nên cuộc hồi sinh giữa đất rừng https://kinhtethegioi.com/nguoi-linh-tro-ve-lam-nen-cuoc-hoi-sinh-giua-dat-rung/ Thu, 14 Aug 2025 12:58:19 +0000 https://kinhtethegioi.com/nguoi-linh-tro-ve-lam-nen-cuoc-hoi-sinh-giua-dat-rung/

Ông Nguyễn Viết Lâm, một thương binh kiên cường, đã biến cuộc sống của mình trở thành một biểu tượng của sự nỗ lực và tận tâm. Sinh ra và lớn lên tại xã Mậu Lâm, ông đã tham gia vào chiến dịch giúp nước bạn Lào từ những năm đầu thập niên 80. Trong một trận tập kích, ông bị thương nặng, và tỷ lệ thương tật được giám định là 61%. Tuy nhiên, điều đó không ngăn cản ông trở thành một nông dân mẫu mực và một người lãnh đạo phong trào nông dân tại địa phương.

“Ngôi sao vuông” lấp lánh
“Ngôi sao vuông” lấp lánh

Sau khi trở về từ chiến trường, ông Lâm đã kết hôn với bà Nguyễn Thị Thảo và cùng nhau xây dựng cuộc sống mới. Không có tài sản thừa kế, nhưng họ đã có một tình yêu son sắt và quyết tâm xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn. Ông Lâm đã mạnh dạn nhận 11,9ha đất rừng để khai hoang phục hóa và không ngại khó khăn, vay nợ để đầu tư sản xuất. Ông đã chọn cây keo làm cây chủ lực và đến nay, toàn bộ diện tích của ông đều được phủ kín cây keo, cho thu nhập ổn định. Ngoài ra, ông còn đầu tư chăn nuôi để tận dụng phụ phẩm và tạo thu nhập ngắn hạn. Ông duy trì nuôi 30 con dê sinh sản, 24 con bò, bê thương phẩm cùng nhiều lợn, gà thả vườn…

Người phụ nữ khuyết tật giàu lòng nhân ái
Người phụ nữ khuyết tật giàu lòng nhân ái

Ông Lâm không chỉ là một người nông dân giỏi mà còn là một người lãnh đạo phong trào nông dân tại địa phương. Ông đã giữ chức Chi hội trưởng Hội Nông dân thôn suốt 20 năm liên tục và đã triển khai nhiều mô hình hiệu quả, giúp đỡ bà con trong thôn. Với bốn người con trưởng thành, ông Lâm đã có một gia đình hạnh phúc và sự thành đạt của con cái là phần thưởng lớn nhất cho ông. Ông đã chứng minh rằng, với sự nỗ lực và tận tâm, người ta có thể vượt qua khó khăn và đạt được thành công.

Hiện nay, ông Lâm tiếp tục là một tấm gương sáng trong cộng đồng, truyền cảm hứng cho nhiều người trong việc xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn. Câu chuyện của ông Lâm là một biểu tượng của sự kiên cường và tinh thần không bỏ cuộc. Ông đã sống một cuộc sống đầy ý nghĩa và tiếp tục cống hiến cho xã hội, dù trong chiến tranh hay thời bình. Nếu bạn muốn tìm hiểu thêm về những câu chuyện truyền cảm hứng khác, bạn có thể truy cập vào các trang web như https://www.example.com để khám phá thêm.

Cuối cùng, ông Lâm đã thể hiện rằng, với sự quyết tâm và nỗ lực không ngừng, chúng ta có thể vượt qua mọi khó khăn và đạt được thành công. Câu chuyện của ông là một nguồn cảm hứng quý giá cho tất cả mọi người, đặc biệt là những người đang gặp khó khăn trong cuộc sống. Ông đã cho chúng ta thấy rằng, với tinh thần không bỏ cuộc, chúng ta có thể xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn cho bản thân và gia đình.

]]>
Thế hệ hôm nay viết tiếp câu chuyện hòa bình ở Côn Đảo https://kinhtethegioi.com/the-he-hom-nay-viet-tiep-cau-chuyen-hoa-binh-o-con-dao/ Wed, 13 Aug 2025 09:38:07 +0000 https://kinhtethegioi.com/the-he-hom-nay-viet-tiep-cau-chuyen-hoa-binh-o-con-dao/

Côn Đảo – Một Nơi Thiêng Liêng Của Lòng Yêu Nước

Là một nhà báo, tôi đã có cơ hội đến thăm nhiều địa danh lịch sử, nhưng Côn Đảo luôn là một nơi đặc biệt. Nơi đây không cần lời giới thiệu hay sắc màu tô điểm để trở nên linh thiêng. Chỉ cần một bước chân đặt xuống, một làn gió biển mặn mòi thoảng qua, là đã thấy lòng trùng xuống, tim nhói lên một để cảm nhận được sự kính phục và biết ơn vô hạn.

Côn Đảo là nơi từng tấc đất, từng nắm cát, từng con sóng cũng mang trong mình một câu chuyện bi hùng về lòng yêu nước, sự hy sinh và niềm tin son sắt vào ngày mai hòa bình. Vào ngày 26/7, tôi có cơ hội đặt chân lên đặc khu thiêng liêng này để tham dự Lễ tri ân các anh hùng, liệt sĩ tại Côn Đảo. Cùng hàng trăm đại biểu, người dân, cựu chiến binh và những người con xa xứ trở về, chúng tôi đã dâng nén hương thành kính tại Nghĩa trang Hàng Keo, Nghĩa trang Hàng Dương, những nơi được xem là “bàn thờ Tổ quốc” giữa biển khơi.

Khó có thể diễn tả được cảm xúc của tôi lúc đứng lặng lẽ nghiêng mình trước những ngôi mộ – phần lớn là chưa biết tên – những người con ưu tú của đất mẹ đã ngã xuống trong bóng tối của ngục tù, trong nỗi đau không tên, để góp phần cho ánh sáng tự do được thắp lên cho hôm nay. Những nén nhang, ngọn nến bập bùng trong gió như là hơi thở của quá khứ vọng về, nhắc nhở chúng ta rằng, để có được những ngày bình yên này, máu xương đã từng đổ xuống biết bao nhiêu.

Khi ánh chiều buông xuống, tôi cảm nhận như đất trời lặng im để lắng nghe lời tri ân, để chứng kiến sự tiếp nối thiêng liêng giữa các thế hệ. Những giọt nước mắt âm thầm rơi xuống không chỉ là của nỗi đau, mà còn là của lòng biết ơn và niềm tự hào vô hạn. Bởi vì trong nơi tưởng như là chốn tận cùng ấy, lại chính là điểm khởi đầu của những điều cao cả nhất – tình yêu đất nước, lòng hy sinh vô điều kiện, và khát vọng độc lập, tự do.

Đêm xuống, tôi tham dự chương trình nghệ thuật “Côn Đảo – Bản hùng ca bất tử” – một khúc tráng ca không chỉ kể về quá khứ mà còn lay động trái tim từng người bằng sức mạnh của nghệ thuật, của âm nhạc, của những ký ức chưa bao giờ nguôi ngoai trong tâm thức dân tộc. Dưới vòm trời đầy sao, tiếng nhạc vang lên như tiếng vọng của những linh hồn anh hùng đang trở về.

Tôi đặc biệt xúc động với ca khúc “Viết tiếp câu chuyện hòa bình”, một bài hát không quá ồn ào, nhưng từng câu từng chữ lại đào sâu vào ký ức, gọi dậy bao hình ảnh hào hùng: “Cha ông ta ngày xưa ngã xuống, để cho đời ta ngày sau đổi lấy hòa bình. Giữa khói binh ai cũng nguyện lòng hy sinh… Để cho đất nước yên vui từ đó. Để cho đỏ thắm màu cờ tự do. Để những tiếng cười vang khắp nơi từ ngày chiến thắng”.

Tôi đã nghe nhiều bản hùng ca về chiến tranh, về sự hy sinh và hòa bình. Nhưng lần này, giữa không gian thiêng liêng Côn Đảo, nơi hàng vạn chiến sĩ cách mạng từng bị giam cầm, tra tấn và hy sinh, những câu hát ấy bỗng mang một chiều sâu đặc biệt. Đó không còn là ca từ – mà là lời nhắn gửi từ quá khứ, là nhịp đập của lịch sử vọng về hiện tại.

Côn Đảo không chỉ là một địa danh. Côn Đảo là ký ức, là biểu tượng, là chứng nhân. Côn Đảo là nơi lưu giữ những nỗi đau tận cùng nhưng cũng là nơi phát ra ánh sáng rực rỡ nhất của tinh thần bất khuất, nơi “tử vì sinh, mất vì còn, chịu đựng để chiến thắng”.

Tôi xúc động khi nghĩ về những người tù không án – những người dám đứng lên vì lý tưởng cao cả dù biết rằng con đường phía trước là bóng tối nhà tù, là roi vọt, là đòn tra tấn, và có thể là cái chết không tên, không tuổi. Tôi nghĩ về những nữ chiến sĩ kiên cường nơi “chuồng cọp” Côn Đảo, nơi họ vẫn giữ trọn khí tiết, vẫn hát giữa đau thương, vẫn tin vào ngày mai.

Và tôi cũng nghĩ đến những người trẻ hôm nay – thế hệ sinh ra trong hòa bình, lớn lên trong nhịp sống sôi động và tự do. Liệu chúng ta đã hiểu hết giá trị của hòa bình, của độc lập? Liệu chúng ta có đang viết tiếp câu chuyện của cha ông bằng hành động thiết thực, bằng ý chí vươn lên, bằng khát vọng xây dựng đất nước hùng cường?

Đi giữa đêm Côn Đảo, tôi thấy những ngọn nến nhỏ được đặt trước mỗi phần mộ. Ánh nến lung linh soi rọi khuôn mặt trầm ngâm của những người đến viếng. Mỗi ngọn nến như là một lời hứa âm thầm – rằng chúng tôi sẽ không quên, sẽ sống xứng đáng, sẽ tiếp tục hành trình mà các anh, các chị đã khởi đầu bằng máu và nước mắt.

Nơi đây, thời gian dường như ngưng đọng. Sự ồn ào của thế giới hiện đại bị để lại phía sau cánh cổng nghĩa trang. Ở đây, chỉ có tiếng gió biển thổi qua rừng dương, tiếng lá cây xào xạc như lời thì thầm của những linh hồn bất tử. Ở đây, tôi cảm thấy sự gần gũi với lịch sử hơn bao giờ hết – không phải qua sách vở, mà qua chính từng bước chân, từng nhịp tim, từng giọt nước mắt lặng lẽ.

Tôi xúc động đặc biệt khi được trò chuyện với một nữ cựu tù chính trị năm xưa, nay đã ngoài 80 tuổi nhưng vẫn giữ nét cương nghị của một thời không khuất phục. Cô kể lại những ngày tháng bị biệt giam trong phòng tối, chỉ có tiếng rít của roi điện và tiếng gió biển rít qua song sắt làm bạn. Cô kể, bằng giọng đều đều, không một lời oán trách, rằng những người con gái tuổi đôi mươi năm ấy đã cắn răng chịu đựng mọi cực hình chỉ để giữ lại một điều: lòng tin. “Chúng tôi không sợ chết, chỉ sợ Tổ quốc không độc lập” cô nói, mắt nhìn xa xăm về phía Nghĩa trang Hàng Dương.

Tôi lặng đi. Trong đôi mắt già nua ấy không chỉ là nỗi đau, mà là ánh sáng của tự do. Sự kiên cường của những người phụ nữ như cô không chỉ là biểu tượng, mà là minh chứng sống cho sức mạnh tinh thần Việt Nam. Tôi nghĩ, nếu ai đó hỏi đâu là sức mạnh mềm lớn nhất của dân tộc ta, thì chính là những con người như cô – những người đã biến đau thương thành khí phách, và biến tù ngục thành biểu tượng bất khuất.

Nghe cô nói, tôi nghĩ rằng thế hệ hôm nay có một trách nhiệm thiêng liêng: ghi nhớ và tri ân. Tri ân không chỉ là những bông hoa, nén hương vào mỗi dịp 27/7, mà còn là sự nỗ lực không ngừng trong hiện tại – xây dựng một đất nước giàu mạnh, một xã hội công bằng, một tương lai đáng sống cho mọi người dân.

Tôi tin rằng, chính từ những nơi như Côn Đảo – nơi thử thách con người đến tận cùng – đã sinh ra những giá trị vĩnh cửu. Ở đây, tôi không chỉ thấy cái chết, mà thấy sự sống vĩnh hằng của lòng yêu nước. Tôi không chỉ thấy ngục tù, mà thấy niềm tin mãnh liệt vào một ngày mai.

]]>